Chương 63: Khẩn Trương

song-nhu-nhung-loai-hoa-dai

Tác giả: Khuông Minh Tấu Chương

Edit: Hota

 

Ôn Thiền nhìn nhìn giấy tờ tùy thân của Kyle, nghe Kyle  giải thích xong cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, lại nghe nói Ái Vân hiện nay không có tin tức, trong lòng không tránh khỏi  bối rối.

 

Cả tuần nay cậu vì động dục kỳ mà chỉ có thể nghỉ ở nhà, hoàn toàn không có cùng Ái Vân liên hệ. Bây giờ xem ra Kyle cũng là thật sự lo lắng cho Ái Vân.

 

Ôn Thiền hướng về phía Kyle gật gật đầu, sau đó cùng hắn trao đổi số điện thoại di động, nói với hắn khi nào có tin tức mới của Ái Vân nhất định sẽ liên hệ hắn trước tiên.

 

Kyle gật gật đầu liền rời đi , Ôn Thiền cũng không chần chờ thêm, chẳng quan tâm bây giờ còn đang trong giờ học,  trực tiếp đi đến lớp của Ái Vân.

 

“Vậy ý cậu là…Suốt một tuần nay cậu ấy không hề đến lớp sao?”

 

Ôn Thiền nhìn nữ sinh Beta đối diện mình, nhìn đối phương gật gật đầu, sau khi nghe được đáp án cũng đành trở về phòng học.

 

Tuy rằng lúc nghe Kyle nói, cậu đã có thể dự liệu được, nhưng mà Ôn Thiền vẫn muốn đến xác nhận một chút.

 

Lập tức, trong lòng Ôn Thiền nảy sinh dự cảm bất hảo, lặng lẽ hồi tưởng lại lần trước bắt gặp Telion ở góc đường ôm chặt lấy Ái Vân, bỗng chốc không còn tâm tư nào trở về lớp học, cậu chần chờ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Malphite.

 

Malphite vừa đến cổng quân khu, di động liền đột nhiên vang lên, Malphite nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình không nhịn được nở nụ cười, sau đó lập tức bắt máy.

 

“Mới đây mà đã nhớ anh sao?”

 

Malphite chậm rì rì nói từng chữ, ý cười đong đầy nơi đáy mắt, nhưng đầu dây bên kia Ôn Thiền lại rõ ràng không hề có ý định hùa theo anh nói giỡn, cậu dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: “Malphite, anh có biết Telion hiện tại ở đâu sao?”

 

……

 
Malphite cau mày lẳng lặng nghe Ôn Thiền nói xong, trực tiếp bẻ tay lái quành xe ngược lại, sau đó trầm giọng nói: “Không cần đi lung tung, em cứ đứng trước cửa trường học chờ anh, anh đưa em đi.”

 

 

Malphite đón được Ôn Thiền xong liền trực tiếp mang người thẳng hướng đến nhà riêng của Telion.

 

 

Trên đường đi Malphite còn tranh thủ gọi một cuộc điện thoại đến cơ quan tình báo đế quốc, dứt khoát hỏi Telion có ở nhà hay không, quả nhiên nhận được câu trả lời phủ định, đầu bên kia điện thoại nhân viên công tác biết được là trung tướng, liền dùng thái độ cung kính mà đáp, chỉ biết Telion đột nhiên xin nghỉ phép một tuần.

 

 

Malphite lên tiếng xong liền trực tiếp cúp điện thoại, xem ra Ôn Thiền đã đoán đúng.

 

 

Malphite đương nhiên ước lượng được Ái Vân ở trong lòng Ôn Thiền có bao nhiêu trọng lượng, y đối với Ôn Thiền mà nói cũng không chỉ đơn giản là một người bạn thân bình thường, thời điểm Ôn Thiền gặp gian nan nhất, là Ái Vân cùng cậu vượt qua.

 

Cho nên Malphite cũng không nói gì thêm, chỉ là yên lặng lái xe.

 

 

Biệt thự của Telion cách trường học cũng không phải rất xa, hai người lập tức tới.

 

 

Ôn Thiền vội vội vàng vàng xuống xe, vừa định tiến lên gõ cửa, lại bỗng dưng nghĩ tới mình và Telion cũng không tính là quen biết, trong khoảng thời gian ngắn lại có điểm do dự, Malphite đậu xe xong đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Thiền, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu để trấn an, cuối cùng bước lên trước gõ cửa.

 

 

Malphite đã gõ cửa được một lúc bên trong cũng không có phản ứng gì, nhưng mà hiển nhiên là hai người đều thập phần có kiên nhẫn, Ôn Thiền lại càng  thêm kiên định Ái Vân nhất định là ở chổ này, quyết tâm không lơ là việc gõ cửa, đáng tiếc mọi thứ vẫn như cũ không người nào để ý bọn họ.

 

 

Rơi vào đường cùng, Malphite đành gọi điện thoại cho Telion.

 

 

Mất một lúc lâu Telion mới tiếp điện thoại, thanh âm của hắn khàn khàn tràn đầy mỏi mệt, ngữ điệu châm chọc cùng ngữ khí bỡn cợt ngày thường cũng biến mất hầu như không có: “Malphite, có chuyện gì, nếu như không có chuyện quan trọng tôi sẽ cúp…”

 

 

“Ái Vân có phải là đang ở chỗ của cậu hay không?”

 

 

Malphite không nói thêm gì, vừa lên tiếng liền đi thẳng vào vấn đề, đầu dây bên kia Telion nghe xong chợt lặng đi một chút, thế nhưng hắn cũng không có giấu diếm, trực tiếp trả lời: “Đúng.”

 

 

Malphite nhíu nhíu mày, trong ánh mắt xẹt qua một tia khác thường.

 

 

“Đi ra mở cửa, tôi cùng Tiểu Thiền đang đứng trước cổng nhà cậu đây.”

 

 

Một lát sau, phía bên trong cửa liền truyền lại tiếng bước chân, tiếp theo đó là thanh âm cửa bị mở ra, Telion trên người mặc áo ngủ xuất hiện ở trước cửa.

 

 

Hiện tại Telion đã hoàn toàn đánh mất dáng vẻ anh tuấn tiêu sái thường ngày, vẻ mặt mệt mỏi, cằm lún phún râu, vừa nhìn liền biết hắn đang trải qua đoạn thời gian không hề tốt đẹp.

 

 

Telion liếc mắt nhìn hai người trước mặt, cũng không bỏ qua nét lo lắng trên mặt Ôn Thiền, tuy nhiên cũng không có gì tỏ vẻ sẽ mời hai người bọn họ đi vào trong ngồi một chút.

 

Đối với Ôn Thiền và Malphite mà nói tuy rằng Telion trước kia thường xuyên thích gây sức ép, nhưng mà hắn cũng không phải loại người không biết chừng mực, hiện tại nhìn thấy Telion như vậy, thật sự là có điểm kỳ quái.

 

 

Nhưng mà Ôn Thiền cũng có kiên nhẫn đi nghiên cứu nguyên nhân tạo thành bộ dáng hiện tại của Telion,  cũng chờ không được Malphite lên tiếng liền nhanh chóng mở miệng lo lắng hỏi: “Telion, Ái Vân cậu ấy đang ở đâu?”

 

 

Ôn Thiền vừa nhắc tới Ái Vân, khuôn mặt vô cảm của Telion rốt cuộc cũng phát sinh biến hóa, hắn đưa mắt nhìn Ôn Thiền, lại nhìn về phía người đứng bên cạnh cậu Malphite, trầm mặc một lúc lâu, rốt cục bình tĩnh đáp: “Ôn Thiền, cậu có biết việc Ái Vân cũng là một Omega không?”

 

 

Telion vừa dứt lời, không chỉ riêng Ôn Thiền mà ngay cả Malphite cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

 

Đặc biệt nhất là Ôn Thiền, cậu dùng ánh mắt không thể tin hướng về phía Telion, trong phút chốc cậu cho là mình nghe lầm, lớn tiếng hỏi: “Anh…Anh nói cái gì?”

 

 

Telion trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn lặng lặng nhìn Ôn Thiền,  dùng ngữ khí trần thuật lặp lại lần nữa: “Ái Vân, em ấy một cái Omega.”

 

 

“Điều đó không có khả năng!”

 

 

Ôn Thiền lập tức lắc đầu, nỗ lực phủ định câu nói của Telion: “Tôi nhận thức cậu ấy nhiều năm như vậy, làm sao có thể không phát hiện, cậu ấy chính là một Beta!”

 

Trong khoảng thời gian ngắn Ôn Thiền cũng có chút kích động , cậu đã hoàn toàn nhận định Telion nhất định là đã làm cái gì với Ái Vân cho nên hiện tại mới nói những lời khiến người nghe lẫn lộn như vậy.

 

 

Ôn Thiền nhịn không được kéo lấy tay áo của Telion, trong giọng nói mang theo luống cuống cùng bất an: “Ái Vân đâu, anh mau dẫn tôi đi nhìn cậu ấy!”

 

 

Thấy Ôn Thiền cơ hồ sắp không khống chế được, Malphite vội vàng tiến lên đem người ôm vào lòng, sau đó nhẹ nhàng mà an ủi  cố gắng gọi lý trí cậu quay về: “Tiểu Thiền, em bình tĩnh một chút.”

 

 

Ôn Thiền bị Malphite ôm chặt, tựa như một con thú nhỏ đang tức giận nỗ lực mà tránh thoát, hai tay vung lên cuối cùng lại chậm rãi thả xuống, ánh mắt dần dần trầm tĩnh lại, nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.

 

 

“Em ấy vẫn luôn một mực dùng thuốc ức chế.”

 

 

Telion thấy Ôn Thiền dần dần bình tĩnh xuống liền nói tiếp: “Nhưng mà, cách đây mấy ngày, thuốc ức chế mất đi hiệu lực .”

 

 

Nghe thấy câu nói này Ôn Thiền đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía Telion đang đứng trước mặt mình, Alpha này hiện tại gương mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ gì là cùng cậu nói giỡn.

 

 

“Anh… Nói là thật?”

 

 

Ôn Thiền chần chờ hỏi, đáp lại là cái gật đầu nghiêm túc của Telion.

 

 

 

Trong nháy mắt Ôn Thiền giống như là quả bóng cao su đã hết hơi, trong lòng loạn thành một mớ,  bị tin tức này chấn động mạnh mẽ đến mức không biết nên dùng thái độ nào để đối diện mới tốt.

 

“Vậy cậu ấy…”

 

“Ái Vân trường kỳ tiêm thuốc ức chế, hiện tại tin tức tố Omega trong thân thể đột nhiên bùng nổ, nồng độ kích thích tố rất không cân bằng, em ấy hiện tại rất suy yếu, cần nghỉ ngơi.”

 

 

Ôn Thiền nghe  giải thích Telion giải thích xong chậm rãi gật gật đầu, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn về phía Telion, tựa hồ định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng mà không đợi cậu kịp mở miệng đã thấy ánh mắt của đối phương hiện lên một tia nóng nảy, vẻ xấu hổ hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt của Telion, hắn đưa mắt nhìn sang chổ khác, trấn tĩnh nóiL “Tôi sẽ… Hảo hảo chiếu cố em ấy.”

 

 

Trên đường trở về trường học, ngồi ở ghế kế bên tài xế Ôn Thiền một mực trầm mặc, Malphite biết rõ hiện tại cảm giác trong lòng cậu nhất định thực phức tạp, liền cũng không lên tiếng quấy rầy.

 

 

Qua sau một lúc lâu sau, Ôn Thiền rốt cục cũng không chịu nổi mớ cảm xúc phức tạp trong lòng, xoay người lại bắt lấy cánh tay của Malphite, cậu nhìn mặt anh, bắt đầu nói năng lộn xộn, giống như là đang tìm cách phát tiết ra ngoài.

 

“Kỳ thật…Ái Vân là một người rất nỗ lực, cậu ấy từ nhỏ đã không có phụ thân, một mình mẹ cậu ấy đem cậu ấy nuôi lớn… Sau đó, cậu ấy rốt cục thi đậu Frankie, mẹ thì lại mắc bệnh qua đời, cậu ấy kỳ thật là một người rất đỗi lạc quan, nhưng mà em thật sự không hiểu vì cái gì vận mệnh lại khiến cậu ấy trải qua nhiều biến cố như vậy…”

 

 

Nói tới đây, Ôn Thiền mới phát hiện tự khi nào xe của Malphite đã dừng ở ven đường, anh nhẹ nhàng mà ôm eo của cậu, lặng yên nghe cậu nói vài ba câu chuyện cũ.

 

 

Malphite hiểu, Ôn Thiền sở dĩ có thể cùng Ái Vân ăn ý như vậy, ngoại trừ một phương diện thuộc về tính cách, còn có một phương diện khác là bởi vì cuộc sống của bọn họ, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh không ai quan tâm, Ái Vân như vậy làm Ôn Thiền cảm thấy khó chịu, nhưng mà Malphite biết, những gì Ái Vân đã trải qua trùng hợp đánh động một góc nào đó mà Ôn Thiền luôn không muốn nhắc tới sâu trong tâm cậu.

 

 

Những nụ hôn nhỏ vụn của Alpha  nhẹ nhàng mà khắc ở trên trán Ôn Thiền, khiến cậu nhịn không được lại đỏ vành mắt, cúi đầu hướng trong lòng Malphite củng củng.

 

 

Malphite nhìn đôi mắt hồng hồng của Ôn Thiền, dùng ngón cái nhẹ nhàng mà lau đi vệt nước mắt ướt át trên khóe mắt cậu, khẽ thở dài một hơi, anh nói: “Qua hết rồi, em sẽ cảm thấy khá hơn…”

 

 

Ôn Thiền nhẹ nhàng mà gật gật đầu, cuộn người trong lòng Malphite cố gắng bình tĩnh một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ Alpha, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh: “Malphite, cám ơn anh.”

 

 

Malphite nhìn vẻ mặt chân thành của Ôn Thiền, im lặng nở nụ cười, ra sức ôm chặt eo cậu, dần dần làm sâu sắc nụ hôn này.

 

 

Dỗ dành Ôn Thiền ổn thỏa rồi, Malphite mới lại khởi động xe đem người đưa về trường học.

 

 

Đến cổng trường, Ôn Thiền lại dở chứng mè nheo không chịu đi xuống, Malphite cũng không sốt ruột, âm thầm chờ đợi Ôn Thiền mở miệng trước.

 

 

Ôn Thiền dùng dằng nửa ngày, băn khoăn mãi vẫn chẳng thể nói ra, cậu xoay người liếc mắt nhìn Malphite, sau đó nhẹ giọng nói ra lo lắng của mình: “Malphite, anh nói…Telion có thể đối tốt với Ái Vân hay không?”

 

 

Malphite nghe Ôn Thiền nói xong,  khóe miệng chậm rãi tràn ra một nụ cười, có một điều rõ ràng là cậu nhóc này đối với chữ “tốt” có chứa ý như thế nào còn chưa định nghĩa được cụ thể, dẫu vậy điều đó cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc Malphite trả lời vấn đề của cậu.

 

Malphite nâng tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Ôn Thiền, sau đó đem túi sách giao cho cậu, “Không cần lo lắng, anh nghĩ…là sẽ.”

 

 

“Làm sao anh biết ?”

 

 

Ôn Thiền nghe Malphite khẳng định chắc chắn như vậy ánh mắt tức thì sáng lên, nhưng là vẫn là nhịn không được truy vấn.

 

Malphite thật sâu nhìn Ôn Thiền, nhận thấy rong ánh mắt của Omega chứa đựng tất cả đều là chờ mong, anh chỉ nhẹ nhàng mà cười cười, nhưng lại nói một câu làm Ôn Thiền không rõ lắm: “Telion, bắt đầu khẩn trương.”

 

 

Hoàn Chương 63

 

Lảm nhảm: Em đã trở lại rồi, em biết là đi lâu lắm, mong đừng ai ném dép em T.T

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Chương 63: Khẩn Trương

Bình luận về bài viết này