Chương 70: Tuyệt Không Phản Bội

Gợi ý những mẫu rèm cửa cho cửa sổ nhỏ

Tác Giả: Khuông Minh

Edit: Hota Chieu

 

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào trên mặt Ôn Thiền khiến cậu rụt rụt thân mình, lại
xoa xoa đôi mắt liền rời giường.
Động đậy thân thể một lúc mới nhận ra eo đau lưng đau, Ôn Thiền nhịn không được cười
khổ, quả nhiên là đã quen với cái giường ở nhà, hiện giờ thật là không chịu nổi một chút
khổ.
Mặc dù ở tình huống hiện tại có thể xem như là bị giam cầm, nhưng mà người Amy  rốt
cuộc là không có ngược đãi cậu, cơm sáng đã được người hầu đưa vào phòng, tuy rằng so
ra kém đồ ăn ở nhà, nhưng tốt xấu vẫn là có thể no bụng.
Đến lúc này, Ôn Thiền mới biết được bản thân cậu bị Malphite nuông chiều đến có bao
nhiêu kiều khí, không biết có phải do khí hậu đột ngột thay đổi hay không, Ôn Thiền luôn
là cảm thấy không có hứng thú muốn ăn, đồ ăn đã đưa đến bên miệng lại bỏ xuống,
nhưng nghĩ lại vẫn là cầm lên, chuyện tới hiện giờ,  cậu còn có tư cách gì có thể bắt bẻ
đâu?
Không ăn, cũng chỉ có thể là đói bụng.
Ôn Thiền miễn cưỡng đem đồ ăn ăn luôn, nhưng là lại cảm thấy ngấy đến lợi hại,  có
chút cảm giác buồn nôn, Ôn Thiền ở trong phòng chậm rãi đi qua đi lại vài vòng mới dần
dần giảm bớt phần nào.
Có lẽ do mấy ngày nay  liên tục trải qua nhiều chuyện, Ôn Thiền chỉ thấy mệt mỏi thật
sự, nếu không phải tinh thần quá không tốt, cậu kỳ thật cũng là rất khó ở hoàn cảnh lạ
lẫm vỗ giấc ngủ.
Ôn Thiền ngồi ở mép giường đem đầu nhẹ nhàng mà dựa vào trên tường, nhận thấy
toàn thân trên dưới đều toát ra cảm giác vô lực.
Giữa thời điểm Ôn Thiền nhắm mắt lại buồn ngủ mông lung, lại đột nhiên nghe thấy
tiếng bước chân đến gần, ngay sau đó liền có người mở ra cửa phòng.
Ôn Thiền mơ hồ mở mắt ra, liền thấy một tốp binh lính của bộ lạc đứng ở trước mặt
mình.
“Dậy đi, thủ lĩnh muốn gặp cậu.”
Tên lính dẫn đầu dành cho Ôn Thiền cái nhìn rất bất mãn, sau đó duỗi tay định đi túm
lấy cánh tay cậu,  nhưng mà tay hắn còn không kịp đụng tới Ôn Thiền đã bị người bên
cạnh kéo kéo ống tay áo, không biết đối phương ở lỗ tai hắn nói nhỏ gì đó, tên lính dẫn
đầu liền ngượng ngùng mà thu hồi tay mình.
Ôn Thiền vốn dĩ đang ủ rũ, chợt nghe thấy hai chữ “Thủ lĩnh” liền nhanh chóng tỉnh táo
lại, kỳ thật cậu biết thủ lĩnh bộ lạc nhất định sẽ hạ lệnh triệu kiến, nhưng lại không nghĩ
đến sẽ nhanh như vậy.
Ôn Thiền  không tiếp tục chần chờ, đơn giản đứng dậy sửa sang lại quần áo, cũng không
có ý khó xử mấy cái binh lính, lại nói
“Dẫn đường.”
Tên lính dẫn đầu thấy Ôn Thiền có thể trấn định mà cùng hắn nói chuyện, trong ánh mắt
thoáng  hiện lên một tia kinh ngạc, hắn đỏ mặt, rốt cuộc cũng không nói thêm gì, liền
xoay người đi ở phía trước dẫn đường.
Dưới ánh mắt giám sát của mấy tên binh lính, Ôn Thiền vừa đi vừa ngẫm nghĩ mục
đích của thủ lĩnh khi nói muốn gặp cậu là gì?!
Nói đến cùng Army cũng chỉ là một tiểu thành nơi biên cảnh, không thể cùng đế
quốc so sánh, mấy tòa kiến trúc nơi này cũng không lớn , hơn nữa trang hoàng thoạt
nhìn cũng không hiện đại bằng đế đô.
Ôn Thiền bị binh lính dẫn vào đại sảnh, nơi có chiếc cầu thang thật dài, cậu tiến về phía
trước hai bước, đi qua một cánh cửa, lúc này mới thấy trong đại sảnh có rất nhiều người
đang tụ tập.
Ôn Thiền ánh mắt theo thứ tự từ bọn họ trên người lướt qua, mà bọn họ cũng nhìn Ôn
Thiền bằng ánh mắt tựa như là phát hiện chuyện gì rất mới mẻ.
Ôn Thiền theo bản năng  lui về phía sau nửa bước,  lại quay đầu mới phát hiện
Cerrada cũng ở đây, ánh mắt của ông cũng đang sáng quắc mà nhìn cậu chằm chằm.
Không đợi Ôn Thiền rút lại ánh mắt, một tên tiểu binh ở phía sau ông đã nhanh chóng
tiến lên một bước, dùng thái độ cung kính nói.
“Thủ lĩnh, người đã đưa tới.”
Lúc này, một vị Alpha vẫn luôn ngồi ở trung tâm nghe tiếng mới ngước mắt lên nhìn về
phía Ôn Thiền sau đó gật gật đầu, những người khác trong đại sảnh cũng dần dần an
tĩnh lại.
Ôn Thiền nhìn đối phương đánh giá, nhận thấy Alpha cực kỳ chú trọng trong cách ăn
mặc, thì ra là thủ lĩnh hiện tại của tộc Amy.
“Cậu chính là con trai của Ôn Ninh?”
Đối phương thấy Ôn Thiền vẫn im lặng nhìn mình, liền chủ động cất tiếng hỏi.
Ôn Thiền nhìn thẳng đối phương, sau đó gật gật đầu.
“Tên của cậu là…… Maphi · Ellens?”
Ôn Thiền nghe đến đó sửng sốt một chút, bất thình lình không nghĩ ra được tại sao vị
Alpha này lại nhắc đến Maphi, dù sao cậu xác thật không phải, vì thế liền lắc lắc đầu, sau
đó nói.
“Không, Maphi là Omega nhà bác tôi, tên của tôi là Ôn Thiền · Ellens.”
(*ngượng ngùng* đến giờ vẫn chưa tìm dc tên tiếng Anh của thụ)
Vẻ mặt thủ lĩnh lộ vẻ nghi hoặc, lão quay đầu nhìn về phía Cerrada đứng ở gần đó, tựa
hồ là dùng ánh mắt dò hỏi đố phương chuyện gì đang xảy ra, nào ngờ trên mặt Cerrada
cũng mang biểu tình kinh ngạc. Ông chuyển tầm mắt trở lại nhìn Ôn Thiền, chỉ thấy
đối phương vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thẳng thắn đối diện với mình.
Cerrada trong lòng vừa động, lập tức liền minh bạch nguyên do, lập tức hướng về vị
Alpha thủ lĩnh, nhanh chóng giải thích.
“Vô cùng xin lỗi, thủ lĩnh đại nhân, khả năng tin tình báo của chúng ta có nhầm lẫn,
nhưng đứa nhỏ này xác thật là con trai của Ôn Ninh.”
Vị Alpha thủ lĩnh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không tiếp tục đi rối rắm nguyên do trong đó,
một lần nữa đem ánh mắt dừng trên người Ôn Thiền, cứ như vậy nhìn chằm chằm một
lúc lâu sau, lại vừa gật đầu vừa cảm thán.
“Giống, rất giống, xác thật là con trai của Ôn Ninh.”
Thủ lĩnh nói như vậy, những người còn lại trong đại sảnh cũng bắt đầu sôi nổi đánh giá
Ôn Thiền.
Năm đó Ôn Ninh có thể xem như là Omega nổi tiếng xinh đẹp, tại Army rất nhiều Alpha
đã có dịp diện kiến quá nàng phong thái, hiện tại vừa nhìn, cũng cảm thấy Omega trước
mặt thật sự rất giống Ôn Ninh.
Nhắc tới Ôn Ninh, khuôn mặt thủ lĩnh tựa hồ cũng lộ ra một chút tiếc nuối, lão lại nhìn
chằm chằm Ôn Thiển, nhìn một hồi, mới dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến lý do hôm nay lão
triệu kiến Ôn Thiền, liền nghiêm túc nói.
“Ôn Thiền, nếu cậu đã biết mẫu thân của mình là Ôn Ninh, như vậy đối với chính mình
thân phận cũng đã có điều hiểu biết, cha mẹ cậu là ví dụ rõ ràng nhất cậu cũng thấy rồi,
người Amy cùng đế quốc là không thể kết hợp dù trải qua nhiều thế hệ. Lần này phái
Cerreda mang cậu trở về, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trên người cậu chảy dòng máu
của người Amy, tộc chúng ta quyết không thể nhìn tộc nhân của mình lưu lạc bên ngoài.
Như vậy đi, tuy rằng mẹ của cậu là tội nhân, nhưng nàng cũng đã trả giá cho hành vi của
mình, hiện tại chỉ cần cậu nguyện ý nghe theo bộ lạc an bài, nhanh chóng tìm một người
kết hôn sinh hoạt, chuyện quá khứ hoàn toàn có thể bỏ qua.”
Thủ lĩnh nói xong mặt khuôn mặt toát lên vẻ vui mừng, tựa như một vị trưởng bối hiền
lành đang quan tâm hậu bối, nói tới phân lượng này,  chỉ còn chờ Ôn Thiền chủ động
nhận sai, chuyện này liền tính kết thúc.
Những người còn lại trong đại sảnh cũng liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ tán đồng thủ lĩnh của
bọn họ, duy độc Cerrada sắc mặt âm trầm, ông khẩn trương mà nhìn Ôn Thiền, tay cũng
dần dần nắm chặt thành nắm tay.
“Không, xin lỗi thủ lĩnh, tôi không thể đáp ứng  yêu cầu của ngài.”
Ôn Thiền hiên ngang đứng, sống lưng thẳng tắp, cậu nhìn về phía vị Alpha ngồi ở trung
tâm đang tươi cười nhìn mình, cực kỳ quyết đoán mà cự tuyệt đề nghị của đối phương.
Ôn Thiền vừa dứt lời, sắc mặt mọi người xung quanh đều trở nên khó coi, nụ cười của vị
thủ lĩnh trực tiếp cương ở trên mặt.
“Vì cái gì?”
Lão không hiểu Ôn Thiền rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng vẫn kiên nhẫn đặt câu hỏi.
Ôn Thiền dùng đôi mắt âm thầm quan sát thái độ của những người ở đây, âm trầm nói.
“Bởi vì, tôi đã kết hôn.”
Ôn Thiền nói xong, lập tức khiến người trong đại sảnh ồ lên một mảnh, bầu không
khí vốn dĩ đang hài hòa bị một câu nói của Ôn Thiền hoàn toàn đánh vỡ, mọi người
nhanh chóng thay đổi cái nhìn đối với Ôn Thiền, nhìn cậu giống như là đang nhìn người
mang bệnh truyền nhiễm không thể tiếp cận.
“Tôi đã cùng một người Alpha kết hợp, vô luận như thế nào, tôi cũng sẽ không phản bội
anh ấy.”
Ôn Thiền dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng nói năng lại cực kỳ có khí phách, hiện tại
những người ở đây so với Ôn Thiền trên cơ bản đều thuộc hàng cha chú, nhưng bọn họ
đều bị Ôn Thiền dùng giọng điệu không được xía vào chuyện của mình khiến cho ngây
ngẩn cả người.
Cảnh tượng này, quen thuộc đến cỡ nào.
Vô luận như thế nào, con cũng sẽ không cùng Lewis tách ra.
Mọi người nhìn kia tương tự mặt mày, nghe kia quen thuộc ngữ khí, bất giác như lại trở
về mười năm trước.
“Ôn Thiền! Cậu không cần nói hươu nói vượn!”
Cerrada rốt cuộc không thể tiếp tục an vị ở chỗ ngồi của mình, ông bạo nộ đứng dậy, kéo
toàn thân cơ bắp, đối Omega đang cùng mọi người trong đại sảnh giằng co quát lớn.
Ôn Thiền trái lại không do dự, cậu quay đầu nhìn về phía vị Alpha đang nóng nảy bên
cạnh, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cerrada, cảm ơn ông, nhưng cháu yêu Malphite, lựa chọn của cháu cũng giống với mẹ
cháu, chẳng sợ sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh, nhưng cháu tuyệt đối sẽ không phản bội
anh ấy!”
Cerrada bị Omega nói đến sửng sốt lùi lại một bước, ông nhìn Ôn Thiền trên mặt tràn đầy
hạnh phúc, chỉ cảm thấy đau đớn tự đáy lòng.
Năm đó, Ôn Ninh cũng là đứng ở chỗ này, đối với ông, cũng đối với mọi người nói, nàng
tuyệt đối sẽ không phản bội Lewis, cho dù là muốn trả giá sinh mệnh!
Cerrada tay suy sụp rũ xuống, ông trầm mặc.
Thủ lĩnh bộ lạc nghe xong lời này sắc mặt càng thêm ngưng trọng, lão nhìn Ôn Thiền
đang đứng ở nơi đó, nhướng mày, lại một lần xác nhận.
“Cậu nói chính là lời nói thật?”
“Đúng vậy.” Ôn Thiền vẫn không do dự gật gật đầu.
Ánh mắt vị thủ lĩnh tựa hồ hiện lên một tia do dự, nhưng sau đó thực mau đã bị kiên
quyết thay thế, bàn tay khẽ siết chặt thành nắm, sau đó lại chậm rãi giãn ra, hướng về
phía bên cạnh phất phất tay, lập tức liền có vài tên binh lính mang Ôn Thiền
rời đi.
Ôn Thiền để mặc bản thân bị binh lính kéo đi xa dần, cậu thấy Cerrada trầm mặc mà
nhìn mình chằm chằm, chợt nghe thấy trong đại sảnh loáng thoáng truyền đến thanh
âm, “Nếu đã như thế này, liền ấn tộc quy xử trí đi……”
Ôn Thiền đối với Cerrada mỉm cười, tựa như đang an ủi, chỉ một cái chớp mắt sau đó,
bóng dáng cậu đã bị khuất sau góc tường,  mọi người cũng theo đó mà biến mất trong
tầm mắt cậu.
Giờ phút này trong đại sảnh, nhìn Omega dần dần biến mất, sắc mặt Cerrada trở nên cực
kỳ khó coi, ông trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quay đầu tới đối với thủ lĩnh
mở miệng nói chuyện.
“Thủ lĩnh đại nhân……”
“Cerrada.” thủ lĩnh đánh gãy ông, nói.
“Tôi biết ông muốn nói cái gì, nhưng……” Thủ lĩnh nhìn chằm chằm vị Alpha trước mặt,
thái độ lại xuất hiện do dự, “Tộc quy chính là tộc quy, nó không thể bị phá vỡ.”
“Ôn Ninh đã chết mười năm, có một số việc, cũng nên buông xuống.”
——-000——–

Từ Ôn Thiền đến ở nơi này, niềm vui lớn nhất của cậu chính là nhìn chằm chằm khung

cửa sổ nhỏ kia.
Hiện tại, cậu ngồi ở trên giường, ngửa đầu, thông qua phiến cửa sổ nhìn những ngôi sao
lóe sáng trên không trung.
Bữa cơm tối nay rất ngon, nhưng vẫn khiến Ôn Thiền cảm thấy buồn nôn, cái gì cũng ăn
không vô, nhìn trên bàn bày đồ ăn, Ôn Thiển biết, sợ là ngày mai bọn họ liền phải đối với
cậu động thủ.
Ôn Thiền nghĩ như vậy, lại nhịn không được duỗi tay lấy vài món ăn, trong lòng nghĩ,
vẫn là ăn một chút đi, lần này có thể là lần cuối cùng. Cậu nỗ lực mà bỏ đồ ăn vào miệng,
tự khi nào viền mắt đã ươn ướt.
Ôn Thiền lúc đứng trong đại sảnh có bao nhiêu dũng cảm thì hiện tại giữa đêm khuya
tĩnh lặng, cậu mới biết được bản thân mình cũng không có dũng cảm đến mức ấy.
Cậu sợ chết, cũng sợ hãi cô độc, cậu không muốn một thân một mình cô đơn chết đi,
cậu…… thật sự rất nhớ Malphite.
Cậu không muốn sinh mệnh của mình cứ như vậy kết thúc, cậu muốn cùng Malphite ở
bên nhau, bên nhau mãi mãi……
Vậy mà bây giờ, cho dù là trông thấy mặt cũng trở thành xa xỉ.
Nghĩ đến đây, Ôn Thiền lặng lẽ rơi nước mắt, mặc dù vậy vẫn nỗ lực ăn thức ăn trong
chén, động tác gấp gáp, đột nhiên cậu nhận thấy dạ dày co rút từng cơn, cảm giác buồn
nôn cũng theo đó mà đến, đôi tay run rẩy đặt chén xuống bàn, thống khổ mà ôm bụng,
nằm ở mép giường nôn khan.
Ôn Thiền vừa nôn vừa khóc, thân thể khó chịu càng thêm kích thích thần kinh yếu ớt của
cậu, đến cuối cùng, cậu đành mặc kệ cảm xúc của mình, tiếng khóc dần dần lớn hơn.
Đang khi Ôn Thiền nỗ lực phát tiết cảm xúc của bản thân, chợt nghe thấy ngoài cửa
truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, cùng lúc đó
người bên ngoài cũng nhanh chóng mà mở ra cửa phòng.
Ngoài cửa, xuất hiện một nam nhân thân hình cao lớn, quần áo trên người toàn một màu
đen, trên đầu đội nón, vành nón kéo thấp, Ôn Thiền cố gắng mở to hai mắt đẫm lệ, rồi
chợt giật mình , theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, ngay sau đó, đối phương lại đột
nhiên tháo mũ, ngẩng đầu lên.
Giờ phút này, trái tim Ôn Thiền đập mãnh liệt, tất cả những chua xót vừa trải qua chỉ
trong nháy mắt toàn bộ biến thành ngọt ngào.
Chỉ một thoáng, Ôn Thiền cảm thấy như đã mất đi toàn bộ sức lực.
—— là Malphite!

Hết chương 70

Tác giả có lời muốn nói: Anh anh anh ~~ Malphite tới rồi ~~~

Bình luận về bài viết này